TẢN MẠN " THƯƠNG VỀ TÀ NÔI 2017"
An vừa có dịp đi phát quà cho người dân ở thôn Tà Nôi - mà khi nghe cái tên thôi bạn cũng biết là xa cỡ nào . Mục đích ban đầu là " đi cho vui " vì An chỉ nghĩ là đi đến nơi , mang quà xuống rồi phát là xong . Nhưng mà sau chuyến đi để lại cho bản thân nhiều cảm xúc .
Buổi tối ngày xuất phát , 22 con người ngồi xe 8 tiếng trong tình trạng đồ mang theo từ thiện rơi lon ton trên đầu 😄 Bản thân An là một người bị say xe , nhưng cứ 1 -2 tiếng là rơi : rổ , đồng phục , bánh ... lên đầu . Cảm giác say xe không còn nữa mà thay vào đó là cảnh lấy hết quần áo mang theo trong ba lo ra để chêm cho chắc , sợ bánh cho mấy em bị vỡ , cứ hết anh chị này đến anh chị khác - lâu lâu lại kéo vật dụng , đồ đạc lại cho đến 3h30 sáng hôm sau .
Thôn Tà Nôi tận trong rừng sâu - phải qua tận 5 con suối nên quà được chuyển sang đi xe máy cày . Và cuộc hành trình bắt đầu .
Mọi người được leo lên chiếc xe cao gần 2m để băng suối chạy vào rừng , cảm giác đầu tiên là rất vui vì được nhìn suối , nhìn hồ , nhìn cây cối ... cho đến khi xe bắt đầu chạy . Bạn ạ , con đường An đi là con đường rừng núi chứ không phải con đường nhựa thẳng tắp . Những anh chị ngồi xe phải bám thật chặt vì xe đi qua toàn ghềnh đá .. An ngồi trên xe mà văng xuống đất mấy .. chục lần và lăn long lóc trên sàn xe như mít rụng - lần nào cũng có người ôm lại . Các anh chị mới quen , thậm chí còn chưa biết tên , mà bản thân anh chị cũng đang vất vất vả tìm chỗ bám mà vẫn đỡ mình .
Con suối đầu tiên , nước mưa đổ xuống nên mực nước rất cao - xe máy cày không qua được , bác chủ tịch xã khuyên cả đoàn nên quay về và để quà lại cho xã giữ - đến khi nào thời tiết thuận lợi sẽ chuyển sau . Giữa sự nhẹ nhàng và vất vả , giữa việc quay về nghỉ ngơi cho khoẻ và chọn phương án khác để đi tiếp , mọi người nhất định đi : lội suối cũng đi , băng rừng cũng đi ... An thấy được sự quyết tâm của đoàn , không đơn giản là cứ mang quà đến mà còn muốn mang tình yêu thương đến nơi mình hướng tới . May mắn là nước cũng rút bớt và xe đã đi qua được .
Trên đường qua 4 con suối kế tiếp , một bên là vực và một bên là rừng với những cây gai ... xe chạy băng băng , cành gai thì cứ theo đà quất vào người ngồi trên xe , đường càng vào rừng càng mưa . An được dịp ngồi cùng một cô bé người dân trong xã ( cô bé băng qua được 2 suối rồi nên đi nhờ xe) , anh trưởng đoàn có phát cho mọi người áo mưa nhưng vì có thêm mấy em học sinh nữa nên không mặc một mình mà lấy ra che chung cho các em . Điều An nhớ nhất trên đoạn đường đó là con bé chui ra khỏi áo mưa , lấy tay kéo đầu An thấp xuống và nói : " Cô ơi , cây !" An nghĩ , ah - mình đang cố bảo vệ tụi nhỏ khỏi mưa ướt nhưng thật ra tụi nhỏ đang bảo vệ lại mình 💕
Cuối cùng cũng đến được ngôi trường trong làng , cả đoàn nhanh chóng mang quà vào lớp học và chia thành từng phần nhỏ , các anh thì bày trò chơi cho các bé chơi .. từng ánh mắt sáng lên , từng nụ cười toả nắng trên gương mặt - bản thân mình cảm giác như được thắp sáng .
Anh Khang phân cho An nhiệm vụ đi chia quà và chia bánh kẹo , chia quà thì dễ - lúc cầm bịch bánh và kẹo , lại gần các bé hỏi :
-" con ăn kẹo không ? " đáp lại câu hỏi của An là 2 viên bi tròn long lanh với hàng mi đen nhánh ( trời ơi - dễ cưng lắm ) , rồi khi mình bóc kẹo ra tay rồi đưa về phía mấy bé thì nụ cười xuất kiện thêm trên khuôn mặt ý ( các anh trong đoàn nói là ngoại trừ một số ít em được đi học mới biết tiếng Kinh , còn lại thì giao tiếp bằng ngôn ngữ riêng của họ )" mình tặng các em một viên kẹo tí xíu - các em tặng lại mình nụ cười rạng rỡ hơn hoa hướng dương luôn " 💕
Kết thúc chương trình , cả đoàn quay về chạy nhanh nhanh cho kịp với nước suối ... nhưng xe chỉ có thể băng qua 2 con suối nhỏ . Trời sắp tối , mưa nặng hạt ... anh Khang quyết định đi men đường rừng để kịp về cho mọi người nghỉ ngơi.
Bản thân An biết sức khoẻ mình hạn chế , vừa đi bộ , vừa leo núi trong thời tiết mưa như vậy - chắc 110% là .. không đi nổi ^^ nhưng mọi người cùng đi , không thể vì mình mà ảnh hưởng . Lấy trong giỏ ra một cây son - tô lên môi cho bớt tái , hít một hơi sâu và " tiến lên " .
Cung nhau vượt suối |
Trên đoạn đường đi không dám nói chuyện , không dám dừng lại , cứ cắm đầu đi vì sợ chỉ dừng lại một chút - bản thân sẽ bỏ cuộc . Các anh trong đoàn chia nhau đi , theo sát các bạn nữ , anh thì đi trước tìm đường , anh thì đứng sẵn nơi vách đá để kéo và đỡ người đi sau , anh thì pha trò cho không khí vui vẻ ... cảm giác như tất cả mọi người đều được yêu thương và quan tâm nhau .. cứ thế , An đi được gần 2 tiếng bao gồm leo , trèo , nhảy suối và bám vào cây mọc bên vách núi .. vừa đi vừa nghĩ : mỗi ngày nếu không lội suối thì các em phải băng rừng đi tìm con chữ .. ( không còn từ nào để diễn tả sự khâm phục ) ... đến khi ra đường lớn rồi mới thấy bản thân mình vượt qua được giới hạn mới . Ở đâu có tình yêu - ở đó có kỳ tích .
Như anh Khang từng nói : mỗi người đều có nỗi khổ riêng , không người nào khổ giống người nào . Vậy chúng ta hãy chia sẽ yêu thương - thắp lên niềm tin để được lan toả hạnh phúc .
Cám ơn anh Thái Nguyễn đã cho em có dịp trải nghiệm chương trình này và cám ơn các anh chị trong đoàn lúc nào cũng iu thương nhau 💕
Gửi đến mọi người lời chúc sức khoẻ và " ngày cành thêm lửa " cho các chương trình sau nữa.
Cung nhau vượt suối |
Băng rừng vượt 3 con suối
Theo nguồn TNV: Đỗ Trường An
|