NHẬT KÝ TRUNG THU 2014
Cơ duyên đã đưa chúng tôi đến với nhau từ những ngày đầu thành lập nên Vietnamsmile. Hơn 6 năm hoạt động, với ý tưởng ban đầu là mang niềm vui cho các em nhỏ vào dịp Trung thu trăng rằm hàng năm, rồi đến hoạt động tặng quà cho những gia đình, mảnh đời cơ nhỡ, khó khăn khác.
Cũng như mọi năm, VNS lại lên kế hoạch cho mùa Trung Thu và điểm đến là vùng đất xa xôi hẻo lánh Tà Nôi, xã Ma Nới, huyện Ninh Sơn, tỉnh Ninh Thuận. Được biết đường đi khó khăn và phải di chuyển bằng xe ben, 1 loại xe chuyên dụng để chở cát, đá nhưng các tình nguyện viên rất háo hức vì chưa bao giờ được trải nghiệm di chuyển bằng phương tiện này. Các vật dụng, quà đã được chất đầy lên hơn một nửa chiều cao của thùng xe, mọi người sắp xếp chỗ ngồi và bắt đầu hành trình về với các em. Chỉ chưa đầy 15 phút, xe bắt đầu đi vào địa hình khó khăn hiểm trở, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, vượt qua 5 con suối với độ sâu gần cả mét, đi xuyên qua những tán cây rừng đầy gai, kiến, đường đi dốc đá, có những đoạn cả nhóm thót tim vì đường đi quá chênh vênh, cheo leo vô cùng, tưởng chừng như chỉ cần bánh xe lệch đi 1cm thôi cũng đủ làm cả bọn lao xuống. Có thành viên đã bật khóc vì quá đuối sức trên đường đi. Chỉ với 7km nhưng phải mất gần cả tiếng đồng hồ mới đến được điểm tập trung. Trước mắt chúng tôi là một bãi đất trống và xung quanh có những mái nhà đủ che chắn và bàn ghế mộc mạc đủ để ngồi mà được gọi là trường học. Một cho tất cả, các lớp đều chung một ngôi trường này và cũng không biết có được gọi là trường cấp nào vì dường như không ai học quá lớp 7. Lớp 1 là đông nhất, giảm dần đến lớp 5 chỉ còn 9 em…
Chỉ còn vài chục mét nữa là đến nơi, không ai bảo ai, tinh thần mọi người bắt đầu phấn chấn lên. Khi đến nơi, các thành viên kỳ cựu của VNS cũng như một số thành viên mới dường như quên đi cái mệt và bắt đầu xông vào để vận chuyển hàng từ xe vào trường với sự giúp đỡ của thầy cô trong trường. Chẳng mấy chốc, hơn 100 phần quà đã được chuẩn bị trong khi anh hoạt náo viên cùng sinh hoạt vui chơi với các em. Dường như chưa bao giờ các em được chơi, được tham gia những hoạt động như thế này. Làm việc trong phòng dù mệt và nóng nhưng khi nghe đến các em xướng theo anh quản trò, chúng tôi khẽ mỉm cười, cười vì nghe thấy tiếng reo hò, cười vì cảm nhận được sự phấn khởi, cười vì đây mới lẽ ra là tuổi thơ của các em và cười đơn giản chỉ vì...thấy và nghe các em cười. Từng phần quà một được phát cho từng bé, có em hỏi chúng tôi, con không có “cái bánh vuông vuông kia” và cũng chẳng biết uống sữa là gì. Những ngôn từ hết sức dễ hiểu và ngây thơ từ nét mặt của cậu bé mà làm chúng tôi thắt tim. Có lẽ đối với các bé, thậm chí là cha mẹ và thầy cô, mọi người ở nơi này, món quà này lớn lắm. Chúng tôi nhìn được niềm khao khát, hạnh phúc lẫn sự tò mò của các em vì những món đồ mà chưa bao giờ được nhìn hoặc cầm nắm trong tay. Những lúc như thế này mới thực sự thấy quý những gì mình đã và đang có đến hiện tại.
Kết thúc phát quà tại trường, nhóm chúng tôi lại đến thăm một gia đình có 7 em nhỏ bị bỏ rơi vì mồ côi mẹ và không được ở chung với cha vì một quy định nào đó tại vùng ngày khi người vợ mất đi. Lần trước, VNS cũng đã có dịp quyên góp được 5 triệu tiền mặt cho gia đình với sự giúp đỡ của cô Lan để mua một con bò làm vốn sinh sống cho 7 chị em nhưng vẫn chưa đủ, vậy nên nhân dịp này chúng tôi đã tiếp tục đến thăm và cùng với cô Lan ủng hộ tiếp thêm số tiền còn lại để đủ mua một con bò với hy vọng là giúp gia đình tạo ra thu nhập lâu dài chứ không phải là số tiền mặt ban đầu đó. Bên cạnh đó chúng tôi cũng động viên các em phải tiếp tục đi học để sau này có phương tiện để cải thiện cuộc sống bằng chính tri thức của mình.
Tiếp tục trên đường về, chúng tôi đã ghé thăm mái ấm Trần Châu, cơ sở bảo trợ xã hội dành cho những mảnh đời cơ nhỡ, mồ côi hoặc bị bỏ rơi. Đa phần mọi người ở đây bị thiểu năng và không ý thức được cuộc sống xung quanh mình như thế nào. Những nụ cười, hành động, lời nói, câu hỏi hết sức ngây ngô. Có những em phải được đút sữa vì không tự mình uống được. Ánh mắt hồn nhiên, cái nắm tay nhẹ nhàng và như muốn giữ chúng tôi ở lại làm mọi người chẳng muốn rời đi. Chia tay mà trong lòng nặng trĩu, bước đi không đành, một số thành viên tranh thủ để ghi lại những khoảnh khắc còn lại bên các em.
Lên xe về lại nhà nghỉ, anh Trưởng nhóm bảo chúng tôi là đợt này đi về phải viết lại nhật ký và đây là Nhật ký chuyến đi đầu tiên của VNS và là chuyến đi đáng nhớ nhất từ trước đến nay. Anh nói: “Lần đầu tiên làm chuyện ấy, thật là hạnh phúc biết bao”. Câu nói tưởng như đùa này nhưng đã hầu như nói lên đầy đủ ý nghĩa của cả chuyến đi này. Có lẽ nó đọng lại nơi chúng tôi rất sâu lắng về triết lý sống, nó ý nghĩa hơn nhiều và đáng giá biết bao vì thực sự nó là mồ hôi và lần này là cả nước mắt của các mạnh thường quân để chỉ mong mang lại cho các em một niềm vui nho nhỏ trong mùa Trung Thu năm nay. Nhưng đối với các em có lẽ là cả một tuổi thơ theo suốt cho đến sau này và chúng tôi cũng hy vọng đó là động lực mang lại cho các em niềm tin về tương lai tươi sáng hơn và niềm tin về tình người trên thế giới này còn biết bao nhiêu tấm lòng thành hướng về họ.
Nhật ký Trung thu 2014
Vietnamsmile. niềm vui bên nhau !
Vietnamsmile. niềm vui bên nhau !